Bắt được rồi, vợ ngốc !!! (chap 6 → 8)
Chap 6
Don’t touch him!
Trong cơn gió đêm thổi nhè nhẹ, ánh trăng sáng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, phá tan màn đêm đang phủ kín...
Một gương mặt quen thuộc hiện ra sau ánh trăng mờ ảo, Ái Hy ngạc nhiên nhìn người trước mặt, sau đó dùng tay đẩy bàn tay đó ra khỏi miệng mình.
Nhưng bàn tay kia vẫn ngoan cố không chịu rời, Ái Hy tức giận nhìn người đó.
Nhắm mắt lại...
Hít một hơi thật sâu...
Và hành động...
-“Á! Sau em cắn anh!”-Sau “tuyệt chiêu ngàn năm” của Ái Hy vừa được thể hiện, bàn tay đó lập tức rời ra khỏi miệng Ái Hy, giọng nói đau đớn bắt đầu kêu gào thảm thiết.-“Em có phải là con người không vậy?”
-“Cho đáng đời anh!”-Ái Hy làm mặt xấu với người đối diện, sau đó giả vờ suýt xoa.-“Chậc chậc, tội nghiệp chưa...”
-“Con nhóc này! Phải dạy lại em thôi!”-Người ấy xắn tay áo lên, bắt đầu tiến về phía Ái Hy.
-“Á! Anh tính làm gì vậy! Tránh xa em ra...”-Ái Hy lùi về phía sau, gương mặt mang đầy ám khí của người trước mặt khiến Ái Hy cảm thấy ớn lạnh.
-“Anh là anh trai của em, chẳng lẽ anh không được quyền dạy dỗ em gái mình à?”-Bóng chàng trai ấy bước đến gần, bàn tay đưa lên véo mũi Ái Hy.
-“Thôi đi, mau bỏ tay ra!”-Ái Hy ra sức kéo bàn tay ấy, nhưng vẫn như lần trước, bất lực thả lỏng người.
1s...
2s...
3s...
-“Á!”-Lại là tiếng la hét thất thanh vang lên, xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Và đích đến lần này của Ái Hy là bàn chân “dễ thương” của người được Ái Hy gọi là anh trai. Ái Hy dồn hết trọng lực lên bàn chân và sau đó... đạp.
-“Nhóc con, hôm nay anh không giết em thì không phải là con người.”-Cả người của chàng trai kia toát ra sát khí, ngước mặt lên nhìn Ái Hy phẫn nộ.
-“Anh mà tiến thêm một bước nữa thì...”-Ái Hy sợ hãi hét lên, gương mặt tái xanh nhìn anh trai yêu quý của mình.
-“Thì sao?”-Cả hai đều được thừa hưởng tính cách ngang ngạnh, nên anh ta vẫn ngoan cố bước từ từ đến chỗ Ái Hy.
-“Em sẽ mách với mẹ chuyện anh nhân lúc ba mẹ không ở nhà mà rủ rê bạn bè đến nhà làm loạn.”-Ái Hy nói một mạch, nhịp tim đang đập loạn cả lên.
-“Ế!”-Ái Hy nói đụng tới “nỗi đau thầm kín” của mình, ngay lập tức cả hai chuyển sắc thái biểu cảm cho nhau.
Ái Hy lúc này đang đắc ý khoanh tay đứng nhìn anh trai yêu quý của mình trong khi gương mặt của người còn lại càng lúc càng tái mét.
-“Ái Hy~ Đừng mà! Nếu em nói ra thì danh dự một thời của Vương Triết Dạ anh đây sẽ theo gió mà bay!!!”-Đưa đôi mắt đáng thương nhìn Ái Hy, Triết Dạ hạ giọng cầu xin... Phải rồi, nếu không sẽ được vinh quang “ăn” gậy sắt.
-“Hừ!”-Ái Hy lạnh lùng liếc nhìn thái độ đáng ngờ của anh mình, quay mặt sang hướng khác tỏ vẻ khinh thường.
-“À, nghe nói thiếu gia tổ chức Knight đã chọn được vợ... Chắc phải là hàng độc đây!”-Nhanh chóng chuyển đề tài, Triết Dạ nhún nhún vai, đôi mắt chợt sáng lấp lánh.
-“Chọn vợ?”-Ái Hy tròn mắt nhìn, vấn đề Minh Triết đang nói hình như có liên quan đến Ái Hy.
-“Em không biết sao? Nghe nói đến năm mười tám tuổi, thiếu gia của mỗi thế hệ trong tổ chức Knight đều phải chọn một người con gái làm vợ mình, nếu gia đình đó có ý ngăn cấm hay không đồng ý thì...”-Triết Dạ kéo dài chữ cuối cùng ra, thở dài.-“... chậc chậc!”
Ái Hy ngây người, những lời nói của anh trai cứ ám ảnh trong tâm trí...
Trước mắt Ái Hy hiện giờ là một màu đen thăm thẳm, đôi mắt vô hồn trở nên phức tạp hơn.
-“Mà sao hôm qua em không về nhà?”-Sực nhớ ra chuyện quan trọng, Triết Dạ đập tay, sau đó quay sang Ái Hy hỏi.
Không một tiếng trả lời...
Ái Hy vẫn chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, không để tâm đến anh trai Triết Dạ đang làm đủ trò để gây sự chú ý.
...
-“Này! Ái Hy!”-Mất kiên nhẫn, Triết Dạ nắm chặt vai Ái Hy, xoay Ái Hy đối mặt với mình.-“Em làm gì mà...”
*Bốp*
Chưa kịp nói hết câu, một nắm đấm giáng thẳng vào mặt Triết Dạ, Ái Hy giật mình thoát ra khỏi dòng ảo tưởng.
Minh Vỹ đứng trước mặt hai người, theo sau là một toán cận vệ mặc vest đen...
... Lúc này Minh Vỹ đang nghiêng nghiêng đầu, bẻ bẻ tay, sau đó tiến đến nắm lấy cổ áo của Triết Dạ...
-“Dừng lại!”-Ái Hy vội vàng chắn trước mặt Triết Dạ, trừng mắt nhìn Minh Vỹ.-“Không được đánh anh trai tôi!”
Ánh trăng mờ ảo soi sáng, ba bóng người đang đối mặt với nhau...
... Mỗi người một tâm tư...
... Mỗi người một cảm xúc...
Chap 7
Far away...
-“Anh là anh trai của Ái Hy?”-Minh Vỹ nhìn Triết Dạ nghi hoặc, giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút ngạc nhiên.
-“Chẳng lẽ tôi lại là anh trai của cậu?”-Triết Dạ đưa tay quệt vệt máu trên khoé miệng, nét mặt đanh lại nhìn trừng trừng Minh Vỹ.-“Cậu không biết hai chữ lịch sự à?”
Ái Hy đứng giữa lo lắng nhìn hai chàng trai đang phát ra “sát khí” ngút trời, bất giác đứng dậy đưa tay ôm lấy tay Minh Vỹ, quay sang nhìn Triết Dạ nói.
-“Anh, đây là Hàn Minh Vỹ...”-Ái Hy ngập ngừng một lúc, sau đó ngước lên nhìn Minh Vỹ. Đôi mắt sắc bén ấy vẫn còn trừng mắt nhìn Triết Dạ, nét mặt tối sầm lại. Giọng nói Ái Hy nghẹn lại, tiếp tục giới thiệu Minh Vỹ.-“... Thiếu gia tổ chức mafia Knight.”
Câu nói Hy Nhã vừa thốt ra lập tức khiến gương mặt khó chịu của Triết Dạ thay đổi hẳn. Lúc này Triết Dạ như bị rơi vào trạng thái “khủng hoảng”, tròn mắt nhìn Minh Vỹ đang đứng cho hai tay vào túi quần, một dáng vẻ hết sức kiêu ngạo và đậm chất mafia.
Sét...
Đánh...
Giữa...
Trời...
Quang...
Triết Dạ ngẩn người, hết nhìn Minh Vỹ rồi sau đó nhìn Ái Hy với cặp mắt “không tin nổi”. Bàn tay Triết Dạ run run đưa lên, chỉ thẳng vào Ái Hy lắp bắp.
-“E.. em đừng nói với anh là.. là em là cô gái được.. được thiếu gia mafia Knight chọ... chọn nhé...”
Ái Hy cúi đầu, gật nhẹ một cái chứng minh cho sự thật “phũ phàng”. Minh Vỹ vẫn đứng yên như một pho tượng, không hé miệng nửa lời... trên gương mặt lúc này chỉ có duy nhất một nụ cười nửa miệng.
Chịu sự đả kích quá lớn, một đòn tâm lí nặng nề giáng thẳng vào tâm hồn “non nớt” của Triết Dạ...
Triết Dạ quỳ sụp xuống...
... Huỵch một cái...
... Bất tỉnh vô nhân sự.
Và lần này, không chỉ có mỗi ánh mắt ngạc nhiên của Ái Hy chiếu thẳng về phía anh trai “đáng thương” đã ngã gục, mà ngay cả Minh Vỹ cũng nheo mắt nhìn...
Đám cận vệ của Minh Vỹ cố gắng nhịn cười, cơ thể từng người run nhẹ cố kìm nén.
Minh Vỹ quay mặt lại, nhìn đám cận vệ, sau đó hất mặt về phía Triết Dạ đang “an giấc” dưới đất. Hiểu ý, đám cận vệ chạy đến lôi Triết Dạ đi...
Con người Minh Vỹ trước giờ vốn như vậy, chẳng muốn nhiều lời, chỉ thể hiện cảm xúc qua hành động và cử chỉ... chỉ riêng đối với Ái Hy, dù mới quen chưa được quá hai ngày, Minh Vỹ luôn phải bận tâm đến cô vợ bé nhỏ của mình, và cả sự việc sáng nay cũng là lần đầu tiên Minh Vỹ kiên nhẫn giải thích với người khác như vậy.
-“Em không bày trò quậy phá thì không chịu nổi à?”-Minh Vỹ vẫn nhìn thẳng về phía trước, cất giọng lạnh lùng hỏi.
-“Tôi làm gì mặc tôi, không cần anh quan tâm.”-Ái Hy ra vẻ bất cần, sau đó quay người bỏ đi.
Một bàn tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay Ái Hy, đôi mắt mang màu hổ phách trở nên vô cùng tức giận.
-“Này, bỏ ra.”-Ái Hy giằng mạnh tay, nhưng vẫn không thể thoát được bàn tay ấy.
Cứ mỗi lần Ái Hy giằng tay ra, Minh Vỹ lại xiết chặt tay hơn, gương mặt lạnh lùng vô cảm nhìn Ái Hy.
-“Đau!”-Giọng nói đầy đau đớn vang lên, nét mặt Ái Hy thể hiện sự đau đớn cùng cực.
Chợt Minh Vỹ hất tay Ái Hy ra, sau đó lại nắm lấy bàn tay còn lại của Ái Hy lôi đi...
Mở cửa xe, Minh Vỹ đẩy Ái Hy vào xe một cách thô bạo, sau đó ngồi lên phía trước lái xe rời đi.
Trong lúc đó, trước nhà họ Vương đang xảy ra một sự kiện “đình đám”, đám cận vệ của Minh Vỹ đứng trước cửa nhà, bấm chuông...
Khi bà Vương vừa mở cửa thì quẳng Triết Dạ vào nhà một cách không thương tiếc...
...
Chiếc xe BMW dừng lại ở bãi biển Kỳ Sa...
Minh Vỹ xuống xe, mở cửa ghế sau và lại tiếp tục lôi Ái Hy đi...
-“Này, anh làm gì vậy?”-Ái Hy ngoan cố không chịu khuất phục, căm hận nhìn Minh Vỹ đang bắt đầu hiện hình thành một ác quỷ tàn ác.
Minh Vỹ vẫn không trả lời, kéo Ái Hy tiến ra bờ biển...
Bước chân ngày càng xa, thì mực nước dâng lên càng cao... Minh Vỹ cứ thế kéo Ái Hy đi theo mình, vẻ mặt vô cảm lạnh lùng bước đi ra xa.
-“Nếu anh muốn chết thì chết một mình đi! Đừng lôi tôi theo!”-Ái Hy dùng tay còn lại đập đập vào lưng Minh Vỹ, nhưng dường như vẫn chẳng ăn thua gì.
Đến khi mực ngước qua quá ngực, Minh Vỹ quay đầu lại nhìn Ái Hy, đưa tay lên và nhấn thẳng Ái Hy xuống nước.
Cảm giác ngạt thở như muốn vỡ toang lồng ngực, Ái Hy ra sức vùng vẫy, nhưng Minh Vỹ lại càng nhấn sâu hơn.
Vừa đến đỉnh điểm, lúc Ái Hy không thể chịu đựng thêm được nữa, Minh Vỹ nâng người Ái Hy lên, đưa vào bờ...
...
Sau khi được đưa về nhà, Ái Hy tự nhốt mình ở trong phòng, không ăn uống hay mở cửa cho bất cứ ai hai ngày liền...
Đến ngày thứ ba...
Minh Vỹ và một toán người hầu đứng trước cửa phòng Ái Hy, vẻ mặt lo lắng của An An – Người hầu riêng của Ái Hy lộ rõ vẻ lo lắng, sợ sệt.
-“Ái Hy, mở cửa!”-Minh Vỹ gằn giọng, sau đó ra sức đập mạnh vào cửa...
Không một tiếng trả lời...
Cảm giác bất an lấn chiếm tâm hồn Minh Vỹ, Minh Vỹ tức giận lùi về sau hai bước...
*Rầm*
Cánh cửa mở toang ra, căn phòng công chúa hiện ra trước mắt...
Chap 8
Anh phải phạt em!
Minh Vỹ xông vào phòng, cảnh tượng trong phòng khiến Minh Vỹ khựng người lại...
Ái Hy đang cầm một con búp bê bằng vải, chiếc kim trên tay đâm vào người con búp bê ấy, gương mặt tái nhợt giật mình quay sang nhìn Minh Vỹ...
Con nít ba tuổi nhìn cũng biết việc xấu xa mà Ái Hy đang làm là gì...
Nhìn con búp bê trong tay Ái Hy, Minh Vỹ nheo mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.
-“Em tự nhốt mình trong phòng để làm cái trò này đó hả?”
-“Mặc kệ tôi, không cần thứ máu lạnh như anh quan tâm.”-Ái Hy nhìn con búp bê trong tay, sau đó tiếp tục “công việc” của mình.-“Đâm này! Đâm này! Chết đi! Chết đi...”
Mặc kệ đám người hầu đang nhìn mình với đôi mắt khinh khi, mặc kệ Minh Vỹ nghĩ thế nào... Ái Hy vừa “niệm chú” vừa đâm liên tục vào người con búp bê bằng vải tội nghiệp, trút hết cơn giận của mình.
Minh Vỹ khoát khoát tay với đám người hầu, sau đó đóng cửa phòng lại...
Ái Hy ngẩn người nhìn Minh Vỹ đang tiến lại gần mình, nụ cười trên gương mặt của Minh Vỹ khiến Ái Hy rùng mình.
Minh Vỹ cúi người xuống, đôi mắt màu hổ phách nhìn Ái Hy chằm chằm.
-“Tính làm loạn phải không?”-Giọng nói đúng chất của ác quỷ vang lên, gương mặt Minh Vỹ áp sát vào mặt Ái Hy.
-“Đã nói là mặc tôi!”-Ái Hy đặt con búp bê vải cùng cây kim xuống, ra sức đẩy Minh Vỹ ra.-“Đồ ác độc.”
-“Em vẫn còn giận chuyện hôm trước à?”-Minh Vỹ nắm chặt tay Ái Hy lại, giọng nói không mấy thân thiện.-“Nếu em còn giận, anh sẽ lại làm như vậy... thậm chí là hơn nữa kia.”
-“Muốn làm gì thì mặc anh, bây giờ để tôi yên.”-Ái Hy quay mặt sang hướng khác, chán ghét trả lời Minh Vỹ.
-“Anh phải phạt em!”-Minh Vỹ cười nhạt, sau đó đè Ái Hy xuống.-“Phạt gì đây nhỉ?”
-“Tránh ra! Đừng chạm vào tôi!”-Nét mặt Ái Hy đanh lại, đưa đôi mắt đầy căm hận nhìn Minh Vỹ.
Minh Vỹ nắm chặt tay lại tạo thành một hình nắm đấm, sau đó giơ cao lên chuẩn bị sẵn sàng tư thế...
Hành động của Minh Vỹ khiến Ái Hy tái mặt, đôi mắt nhắm chặt lại, cả người run lên...
1s...
2s...
3s...
4s...
...
Mãi không thấy có bất kỳ động tĩnh gì bất thường, Ái Hy từ từ mở mắt, gương mặt Minh Vỹ đang cúi gầm xuống...
Chợt bàn tay Ái Hy được nhẹ nhàng nâng lên, chiếc nhẫn trơn màu bạc được Minh Vỹ lồng vào ngón tay áp út.
-“Em mà dám tháo nó ra thì...”-Minh Vỹ nói chậm rãi, sau đó trừng mắt uy hiếp Ái Hy.-“... không xong với anh đâu.”
-“Anh dành nó tặng cho cô gái khác đi! Tôi không thích đeo nhẫn.”-Ái Hy nhìn chiếc nhẫn trên tay nhíu mày, không phải vì Ái Hy không thích đeo nhẫn, mà do Ái Hy không muốn đeo chiếc nhẫn chứng minh cho mối quan hệ “mờ ám” của hai người.
Vẻ mặt Minh Vỹ vẫn dửng dưng không quan tâm, lạnh lùng ra lệnh.
-“Không thích cũng phải đeo.”
Đôi khi Minh Vỹ cũng cảm thấy bất lực trước cô vợ bướng bỉnh này... Ái Hy có thể được xếp vào danh sách những người không thể ở yên một chỗ mà cứ thích đi quậy phá khắp nơi...
Đột ngột Minh Vỹ ôm chặt Ái Hy vào lòng, Ái Hy tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn để yên cho Minh Vỹ muốn làm gì thì làm, nên cứ cố tình đẩy Minh Vỹ ra.
-“Ngồi yên!”-Minh Vỹ gằn giọng, sau đó tháo sợi dây chuyền trên cổ của Ái Hy ra.-“Anh tịch thu chiếc nhẫn này, nhân tiện anh sẽ giúp em quẳng con búp bê chết tiệt kia.”
Minh Vỹ đưa lại sợi dây chuyền cho Ái Hy, chiếc nhẫn ban đầu được thay thế bằng chiếc nhẫn của Minh Vỹ... Minh Vỹ đứng dậy, nhìn Ái Hy bằng ánh mắt uy hiếp cho đến khi Ái Hy đeo sợi dây chuyền vào cổ. Con búp bê vải và cây kim cũng “may mắn” được Minh Vỹ cho vào sọt rác.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Minh Vỹ không quên quay lại tặng cho Ái Hy một nụ cười đáng sợ.
-“Nên nhớ, em không được tháo sợi dây chuyền ra hay thay chiếc nhẫn của anh bằng chiếc nhẫn khác.”-Minh Vỹ nói đều đều, sau đó nhấn mạnh câu cuối.-“Anh có rất nhiều cách để trừng phạt em đấy.”
Ái Hy đơ người, nhìn theo bóng Minh Vỹ khuất sau cánh cửa...
...
Minh Vỹ nheo mắt nhìn tập hồ sơ điều tra về Ái Hy, những tấm hình Ái Hy thân mật với rất nhiều chàng trai khác nhau đập vào mắt Minh Vỹ, đồng thời như một vết dao cứa nhẹ vào trái tim của Minh Vỹ...
Nở một nụ cười nhạt, Minh Vỹ cẩn thận cất tập hồ sơ vào ngăn bàn, sau đó thản nhiên bước về phòng mình.
...
Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, hai bóng hình đứng đối lập với nhau...
Đôi cánh trắng... Thiên thần...
Và đôi cánh đen... Ác quỷ...
Cả hai như hình ảnh phản chiếu trong gương, những khuyết và ưu điểm được củng cố cho nhau... Nhưng mãi mãi cả hai chỉ là hai đường thẳng song song...
... Viễn tưởng...
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Đăng nhận xét